Bilingual Chương 5
Bilingual Chương 5
CHAPTER 5.
Murray Hill Place the new Opus Dei World Headquarters and conference center is located at 243
Lexington Avenue in New York City.
With a price tag of just over $47 million, the 133,000 square-foot tower is clad in red brick and
Indiana limestone.
Designed by May & Pinska, the building contains over one hundred bedrooms, six dining rooms,
libraries, living rooms, meeting rooms, and offices.
The second, eighth, and sixteenth floors contain chapels, ornamented with millwork and marble.
The seventeenth floor is entirely residential.
Men enter the building through the main doors on Lexington Avenue.
Women enter through a side street and are "acoustically and visually separated" from the men at all
times within the building.
Earlier this evening, within the sanctuary of his penthouse apartment, Bishop Manuel Aringarosa
had packed a small travel bag and dressed in a traditional black cassock.
Normally, he would have wrapped a purple cincture around his waist, but tonight he would be
traveling among the public, and he preferred not to draw attention to his high office.
Only those with a keen eye would notice his 14-karat gold bishop's ring with purple amethyst,
large diamonds, and hand-tooled mitrecrozier applique.
Throwing the travel bag over his shoulder, he said a silent prayer and left his apartment,
descending to the lobby where his driver was waiting to take him to the airport.
Now, sitting aboard a commercial airliner bound for Rome, Aringarosa gazed out the window at
the dark Atlantic.
The sun had already set, but Aringarosa knew his own star was on the rise.
Tonight, the battle will be won, he thought, amazed that only months ago he had felt powerless
against the hands that threatened to destroy his empire.
As president-general of Opus Dei, Bishop Aringarosa had spent the last decade of his life
spreading the message of "God's Work" literally, Opus Dei.
The congregation, founded in 1928 by the Spanish priest Josemaria Escriva, promoted a return to
conservative Catholic values and encouraged its members to make sweeping sacrifices in their
own lives in order to do the Work of God.
Opus Dei's traditionalist philosophy initially had taken root in Spain before Franco's regime, but
with the 1934 publication of Josemaria Escriva's spiritual book The Way 999 points of meditation
for doing God's Work in one's own life Escriva's message exploded across the world.
Now, with over four million copies of The Way in circulation in forty-two languages, Opus Dei
was a global force.
Its residence halls, teaching centers, and even universities could be found in almost every major
metropolis on earth.
Opus Dei was the fastest-growing and most financially secure Catholic organization in the world.
Unfortunately, Aringarosa had learned, in an age of religious cynicism, cults, and televangelists,
Opus Dei's escalating wealth and power was a magnet for suspicion.
We are a congregation of Catholics who have chosen as our priority to follow Catholic doctrine as
rigorously as we can in our own daily lives." "Does God's Work necessarily include vows of
chastity, tithing, and atonement for sins through self-flagellation and the cilice?".
"You are describing only a small portion of the Opus Dei population," Aringarosa said.
"There are many levels of involvement.
Thousands of Opus Dei members are married, have families, and do God's Work in their own
communities.
Others choose lives of asceticism within our cloistered residence halls.
These choices are personal, but everyone in Opus Dei shares the goal of bettering the world by
doing the Work of God.
Surely this is an admirable quest." Reason seldom worked, though The media always gravitated
toward scandal, and Opus Dei, like most large organizations, had within its membership a few
misguided souls who cast a shadow over the entire group.
Two months ago, an Opus Dei group at a midwestern university had been caught drugging new
recruits with mescaline in an effort to induce a euphoric state that neophytes would perceive as a
religious experience.
Another university student had used his barbed cilice belt more often than the recommended two
hours a day and had given himself a near lethal infection.
In Boston not long ago, a disillusioned young investment banker had signed over his entire life
savings to Opus Dei before attempting suicide.
Misguided sheep, Aringarosa thought, his heart going out to them.
Of course, the ultimate embarrassment had been the widely publicized trial of FBI spy Robert
Hanssen, who, in addition to being a prominent member of Opus Dei, had turned out to be a sexual
deviant, his trial uncovering evidence that he had rigged hidden video cameras in his own bedroom
so his friends could watch him having sex with his wife.
The media was now referring to Opus Dei as "God's Mafia" and "the Cult of Christ." We fear what
we do not understand, Aringarosa thought, wondering if these critics had any idea how many lives
Opus Dei had enriched.
The group enjoyed the full endorsement and blessing of the Vatican.
Opus Dei is a personal prelature of the Pope himself.
Recently, however, Opus Dei had found itself threatened by a force infinitely more powerful than
the media..an unexpected foe from which Aringarosa could not possibly hide.
Five months ago, the kaleidoscope of power had been shaken, and Aringarosa was still reeling
from the blow.
"They know not the war they have begun," Aringarosa whispered to himself, staring out the plane's
window at the darkness of the ocean below.
For an instant, his eyes refocused, lingering on the reflection of his awkward face dark and oblong,
dominated by a flat, crooked nose that had been shattered by a fist in Spain when he was a young
missionary.
The physical flaw barely registered now.
Aringarosa's was a world of the soul, not of the flesh.
As the jet passed over the coast of Portugal, the cell phone in Aringarosa's cassock began vibrating
in silent ring mode.
Despite airline regulations prohibiting the use of cell phones during flights, Aringarosa knew this
was a call he could not miss.
Only one man possessed this number, the man who had mailed Aringarosa the phone.
Excited, the bishop answered quietly. "Yes?"
"Silas has located the keystone," the caller said: "It is in Paris.
Within the Church of Saint-Sulpice." Bishop Aringarosa smiled. "Then we are close." "We can
obtain it immediately. But we need your influence." "Of course, Tell me what to do."
When Aringarosa switched off the phone, his heart was pounding.
He gazed once again into the void of night, feeling dwarfed by the events he had put into motion.
Five hundred miles away, the albino named Silas stood over a small basin of water and dabbed the
blood from his back, watching the patterns of red spinning in the water.
Purge me with hyssop and I shall be clean, he prayed, quoting Psalms.
Wash me, and I shall be whiter than snow.
Silas was feeling an aroused anticipation that he had not felt since his previous life.
It both surprised and electrified him.
For the last decade, he had been following The Way, cleansing himself of sins..rebuilding his
life..erasing the violence in his past.
Tonight, however, it had all come rushing back.
The hatred he had fought so hard to bury had been summoned.
He had been startled how quickly his past had resurfaced.
And with it, of course, had come his skills.
Rusty but serviceable.
Jesus' message is one of peace..of nonviolence..of love.
This was the message Silas had been taught from the beginning, and the message he held in his
heart.
And yet this was the message the enemies of Christ now threatened to destroy.
Those who threaten God with force will be met with force.
Immovable and steadfast.
For two millennia, Christian soldiers had defended their faith against those who tried to displace it.
Tonight, Silas had been called to battle.
Drying his wounds, he donned his ankle-length, hooded robe.
It was plain, made of dark wool, accentuating the whiteness of his skin and hair.
Tightening the rope-tie around his waist, he raised the hood over his head and allowed his red eyes
to admire his reflection in the mirror.
The wheels are in motion.
CHƯƠNG 5.
Quảng trường Murray Hill - Tổng Hành Dinh Quốc Gia mới của Opus Dei, trung tâm hội
nghị - tọa lạc ở 243 Đại lộ Lexington, New York.
Với giá hơn bốn mươi bảy triệu đôla, nó là một tòa tháp rộng gần 15.000 mét vuông được
ốp gạch đỏ và đá vôi vùng Indiana.
Do May & Pinska thiết kế, tòa nhà bao gồm trên một trăm phòng ngủ, sáu phòng ăn, thư
viện, phòng ở phòng họp, và văn phòng.
Tầng hai, tầng tám và tầng mười sáu là các nhà nguyện được trang trí đồ gỗ và đá cẩm
thạch.
Tầng mười bảy hoàn toàn là nhà ở.
Đàn ông vào tòa nhà qua cổng chính ở phía Đại lộ Lexington.
Phụ nữ vào qua phố bên cạnh và "cách biệt hẳn, không nghe thấy và không nhìn thấy" đám
đàn ông vào bất kỳ lúc nào trong tòa nhà.
Từ chiều nay, trong căn phòng tôn nghiêm ở tầng trên cùng của mình, Giám mục Manuel
Aringarosa đã đóng một túi đồ du lịch nhỏ và mặc chiếc áo thày tu truyễn thống màu đen.
Bình thường, ông quấn dây lưng màu tía quanh hông, nhưng tối nay ông sẽ ra nơi công
cộng, và ông không muốn gây ra sự chú ý tới chức vụ cao của mình.
Chỉ những người với con mắt tinh tường mới có thể để ý đến chiếc nhẫn Giám mục bằng
vàng 14 kara với viên thạch anh tím cùng những viên kim cương to, và miếng vải đính mũ
tế.
Quàng túi du lịch qua vai, ông thầm đọc một câu kinh và rời phòng đi xuống sảnh trước -
nơi người lái xe đang chờ để đưa ông ra sân bay.
Giờ đây ngồi trên một máy bay thương mại đi Roma, Aringarosa nhìn ra ngoài cửa sổ
xuống Đại Tây Dương sẫm màu.
Mặt trời vừa lặn, nhưng Aringarosa biết sao chiếu mệnh của mình đang lên.
Tối nay trận chiến sẽ thắng lợi, ông nghĩ, kinh ngạc vì chỉ vài tháng trước, ông vẫn còn cảm
thấy chẳng có quyền uy gì chống lại những bàn tay đe dọa phá hủy đế chế của ông.
Là chủ tịch của Opus Dei, Giám mục Aringarosa đã dành mười năm qua của cuộc đời để
truyền bá thông điệp "Tác phẩm của Chúa", nghĩa đen của từ Opus Dei.
Giáo đoàn này được thầy tu người Tây Ban Nha Jose Maria Escrivá thành lập năm 1928,
nhằm thúc đẩy sự quay về với các giá trị Thiên Chúa giáo bảo thủ và khuyến khích các
thành viên thực hành các nghi lễ gột rửa hàng ngày để làm Tác phẩm của Chúa.
Triết lý truyền thống của Opus Dei đã bắt rễ ở Tây Ban Nha trước chế độ Franco, nhưng với
sự xuất bản vào năm 1934 cuốn sách tinh thần Đạo của Josemaria Esscrivá - 999 điểm về
việc thực hiện nhiệm vụ của Chúa trong đời sống cá nhân - thông điệp của Escrivá bùng nổ
trên toàn thế giới.
Giờ đây, với hơn bốn triệu bản của cuốn Đạo - phát hành bằng bốn mươi hai ngôn ngữ,
Opus Dei đã trở thành lực lượng toàn cầu.
Người ta có thể tìm thấy những khu nhà ở, các trung tâm giáo huấn, và thậm chí cả các
trường đại học của Opus Dei ở hầu hết các thành phố lớn khắp thế giới.
Opus Dei là tổ chức Thiên Chúa giáo phát triển nhanh nhất và vững vàng nhất về mặt tài
chính trên thế giới.
Thật không may, Aringarosa được biết, trong một thời đại nghi ngờ tôn giáo, các giáo phái,
quyền lực và của cải mỗi lúc một leo thang của Opus Dei thành một cục nam châm thu hút
sự ngờ vực.
"Nhiều người gọi Opus Dei là một kiểu thờ cúng tẩy não". Các phóng viên thường chất vấn.
"Một số khác lại gọi các ông là tổ chức Cơ đốc giáo bí mật bảo thủ cực đoan.
Vậy các ông là gì?". "Opus Dei không phải cả hai thứ đó", giám mục kiên nhẫn trả lời.
"Chúng tôi là một Giáo hội Thiên Chúa giáo.
Chúng tôi là một giáo đoàn của những người Thiên Chúa giáo lấy việc tuân theo học thuyết
Thiên Chúa giáo một cách nghiêm ngặt hết mức có thể trong đời sống hàng ngày làm ưu
tiên". "Liệu Tác phẩm của Chúa có nhất thiết bao gồm những nguyện thề giữ gìn sự trong
trắng, thu hoa lợi cho nhà thờ, và chuộc tội lỗi bằng tự hành xác?".
"Các bạn chỉ mới miêu tả một phần nhỏ dân số của Opus Dei", Aringarosa nói.
"Có rất nhiều mức độ tham gia.
Hàng nghìn thành viên của Opus Dei đã kết hôn, có gia đình, và thực hiện các công việc của
Chúa trong cộng đồng của chính họ.
Những người khác chọn cuộc sống tu khổ hạnh trong các tu viện của chúng tôi.
Những lựa chọn này hoàn toàn là cá nhân, nhưng mọi người trong Opus Dei đều chia sẻ
mục đích làm cho thế giới tốt đẹp hơn bằng việc thực hiện Tác phẩm của Chúa.
Chắc chắn đây là một sự kiếm tìm đáng ngưỡng mộ". Tuy nhiên, lẽ phải hiếm khi phát huy
tác dụng, các phương tiện truyền thông luôn xoay quanh các vụ tai tiếng, và Opus Dei, cũng
như hầu hết các tổ chức lớn, luôn có một vài linh hồn lầm lạc trong số các thành viên của
mình, làm ô danh cả nhóm.
Hai tháng trước, một nhóm Opus Dei ở một trường đại học miền Trung Tây nước Mỹ bị bắt
quả tang cho những hội viên mới dùng mescaline gây ảo giác nhằm tạo trạng thái khinh
khoái mà các tân tín đồ sẽ cảm nhận như là một trải nghiệm tôn giáo.
Một sinh viên đại học khác dùng chiếc dây lưng hành xác có ngạnh quá mức yêu cầu hai
tiếng mỗi ngày và bị nhiễm trùng gần chết.
Ở Boston không lâu trước đây, một chủ ngân hàng đầu tư trẻ được giác ngộ đã hiến tất cả
tiền tiết kiệm cả đời mình cho Opus Dei trước khi tự tử.
Những con chiên lạc lối, Aringarosa nghĩ, trái tim hướng về họ.
Tất nhiên, mất mặt nhất là phiên tòa xử tên gián điệp của FBI Robert Hanssen, một vụ được
công bố rộng rãi. Ngoài việc là một thành viên nổi bật của Opus Dei, tên này hóa ra còn là
kẻ bệnh hoạn tình dục. Vụ xét xử hắn đã tiết lộ những chứng cứ cho thấy hắn đã lắp camera
quay trộm trong phòng ngủ để các bạn hắn có thể xem cảnh hắn làm tình với vợ.
"Thật khó có thể là trò tiêu khiển của một người Thiên Chúa giáo mộ đạo", quan tòa nhấn
mạnh.
Đáng buồn là tất cả những sự kiện này góp phần sinh ra một nhóm quan sát mới gọi là
Mạng nhận thức Opus Dei (ODAN).
Trang web nổi tiếng của nhóm - kể lại những câu chuyện ghê sợ từ miệng những cựu thành
viên Opus Dei. Những người này cảnh báo mối nguy hiểm của việc gia nhập giáo phái.
Các phương tiện truyền thông giờ đây gọi Opus Dei là "Mafia của Chúa" và "Sùng bái
Kirixitô". Chúng ta sợ những gi chúng ta không hiểu. Aringarosa nghĩ, tự hỏi liệu những
người chỉ trích này có biết có bao nhiêu cuộc đời đã được Opus Dei làm tốt đẹp thêm lên.
Giáo đoàn đã dược Vatican xác nhận đầy đủ và ban phước.
Opus Dei là đoàn giáo sĩ cao cấp của riêng Giáo hoàng.
Tuy nhiên, gần đây, Opus Dei thấy mình đang bị đe dọa bởi một thế lực có sức mạnh gấp
bội các phương tiện truyền thông… một kẻ thù bất ngờ mà Aringarosa không thể trốn chạy.
Năm tháng trước, sự biến ảo của quyền lực đã bị lung lay, và Aringarosa vẫn còn đang lảo
đảo vì cú đòn đó.
"Chúng không biết cuộc chiến mà chúng châm ngòi", Aringarosa thì thầm với chính mình,
nhìn qua cửa sổ máy bay xuống đại dương tối sẫm bên dưới.
Trong giây lát, ông quay lại nhìn hình ảnh phản chiếu gương mặt không cân đối của mình -
đen, dài, nổi bật lên là cái mũi khoằm, tẹt dí do đã từng bị đấm gẫy ở Tây Ban Nha khi ông
còn là một nhà truyến giáo trẻ tuổi.
Cái khuyết tật thể chất ấy giờ chả mấy ai để ý.
Thế giới của Aringarosa là thế giới của linh hồn, đâu phải của thể xác.
Khi chiếc phi cơ đi qua bờ biển Bồ Đào Nha, điện thoại trong tấm áo thầy tu của Aringarosa
rung lên theo chế độ tắt chuông.
Mặc dù luật hàng không cấm sử dụng điện thoại trong các chuyến bay, nhưng Aringarosa
biết đây là cuộc gọi mà ông không thể để lỡ.
Chỉ có một người biết số này, người đã gửi chiếc điện thoại này qua đường bưu điện cho
Aringarosa.
Hồi hộp, Giám mục trả lời nhỏ nhẹ: "Vâng?".
"Silas đã biết chỗ của viên đá đỉnh vòm", người gọi nói, "Nó ở Paris.
Trong nhà thờ Saint Sulpice". Giám mục Aringarosa mỉm cười: "Thế thì chúng ta đang ở
gần nó". "Chúng tôi có thể đoạt nó ngay lập tức nhưng chúng tôi cần ảnh hưởng của cha".
Hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì".
Khi Aringarosa tắt máy, tim ông đập thình thịch.
Một lần nữa, ông lại nhìn xuống khoảng không đêm tối, cảm thấy mình bé nhỏ hẳn bên
cạnh những sự kiện do chính ông đã phát động.
Cách đó năm trăm dặm, gã bạch tạng tên là Silas cúi mình trên một bồn nước nhỏ và thấm
máu trên lưng, nhìn những vệt đỏ loang tròn trong nước.
Gột rửa mình với cây bàỉ hương và ta sẽ sạch sẽ, hắn cầu nguyện, trích dẫn Thánh ca.
Hãy gột rửa, và ta sẽ trắng hơn tuyết.
Silas cảm thấy một linh tính được đánh thức - điều mà hắn chưa từng cảm thấy trong cuộc
đời trước đây.
Nó vừa gây kinh ngạc vừa kích thích hắn.
Trong thập kỷ vừa rồi, hắn đã đi theo Đạo gột sạch bản thân khỏi tội lỗi… xây dựng lại
cuộc đời… xóa sạch bạo lực trong quá khứ.
Nhưng tối nay, tất cả đã ào trở lại.
Lòng căm thù mà hắn khó khăn vật lộn để chôn vùi đã được khơi dậy.
Hắn bàng hoàng thấy quá khứ lại nổi lên nhanh biết bao.
Và cùng với nó, tất nhiên, là kỹ năng của hắn.
Đã cùn mòn nhưng còn được việc chán.
Thông điệp của Chúa Jesu là một thông điệp về hòa bình… về phi bạo lực…về tình yêu.
Đây là thông điệp mà Silas được dạy ngay từ đầu và là thông điệp hắn luôn giữ trong trái
tim.
Nhưng đây cũng là thông điệp mà kẻ thù của Chúa Jesus đang đe dọa hủy hoại.
Những kẻ đe dọa Chúa bằng vũ lực sẽ được đáp trả bằng vũ lực.
Bất di bất dịch và kiên định.
Trong hai thiên niên kỷ, những người lính của Chúa đã bảo vệ đức tin của họ chống lại
những kẻ định gạt bỏ nó.
Tối nay, Silas đã được gọi tham gia trận chiến.
Lau khô các vết thương, hắn mặc chiếc áo choàng dài đến mắt cá chân, có mũ chùm đầu.
Nó xấu xí, bằng len tối màu, làm nổi bật nước da và mái tóc trắng.
Thắt chặt dây áo choàng quanh hông, hắn kéo mũ chùm lên đầu và ngắm nhìn mình trong
gương bằng đôi mắt đỏ lừ.
Các bánh xe đang chuyển động.